Nhớ
Người ta bảo càng lớn trí nhớ càng kém đi.
Hồi lớp 5, mình học cũng khá. Có thứ hạng trong lớp chứ chả đùa. Đặc biệt là môn Toán và các môn tự nhiên. Thế đầu năm học ấy, tự dưng có một bạn nữ mới chuyển tới. Cô giáo xếp ngay bạn ấy ngồi cạnh mình. Cô bảo là để mình kèm thêm cho bạn ấy môn Toán. Mình chả thích bạn ấy tại bạn ấy chả xinh gì, lại luộm thuộm, tóc thì xoăn tít, quần áo lem nhem. Nói chung, mình tỏ vẻ rất là ta đây, tinh vi với bạn ý. Được mấy hôm thì thấy bạn ý cũng…được. Khá thông minh, nhanh nhẹn, nói chỗ nào biết chỗ đấy. Được cái rất hay tranh luận :-<
Không hiểu vì sao, có một hôm mình mới hùng hồn mà phát biểu là: "Con người ta, khi không nhìn thấy hay không sử dụng thứ gì thường xuyên, thì sẽ quên đi mất thứ đó. Ví dụ như cậu đọc được 1 số gì ở đâu đó vu vơ, thì dần dần cậu cũng sẽ quên nó thôi (??!!!???)". Triết lý của mình hay như thế, đúng như thế, thế mà bạn ý cứ bảo là không tin. Để chứng minh điều ngược lại, bạn ý bảo mình lấy một mẩu giấy, vẽ lên một chuỗi số, cho bạn ý nhìn một lần rồi cất vào hộp bút. Sau này, bất cứ khi nào muốn, cứ kiểm tra, bạn ý sẽ đọc đúng cho mà coi. (Thế mà mình cũng làm theo thật mới tài.)
Qua ngày hôm sau, mình đến lớp sớm lắm, hăm hăm hở hở mong gặp bạn ấy để hỏi ngay. Mình nghĩ cả đống 7, 8 chữ số như thế, mình viết mình còn chả nhớ, có nhẽ đâu nó lại nhớ được. Lấy mẩu giấy trong hộp bút cầm sẵn trên tay, bạn ấy vừa đến là mình vồ vập hỏi luôn. Hồi hộp như dò xổ số. Nếu đấy là xổ số thật, có lẽ giờ này mình đã không ngồi đây viết lảm nhảm thế này. Bởi vì bạn ý đọc đến số nào là số đó rõ mồn một mẩu giấy trên tay. Thế là tiu nghỉu cất vào hộp bút, mình nghĩ bụng chắc là hôm qua nó không học hành gì, chỉ ngồi nhớ cái đống số này nên mới thuộc làu làu thế được. Thôi, cứ để vài hôm nữa xem có nhớ được không.
Qua tuần sau, đang trong giờ kiểm tra, mình sực nhớ ra chuyện dãy số. Quay sang hỏi. Thế mà bạn ý cũng đọc đúng được. Sau đó, thỉnh thoảng mình có hỏi nhưng bạn ý vẫn gan lì trả lời đúng. Rồi dần dần, mình cũng quên đi mất là có chuyện dãy số này.
Thế mà, đến hôm tổng kết năm học, đang liên hoan bánh kẹo tưng bừng, tự nhiên bạn ý quay sang, đọc linh tinh cái gì đó mà mãi mình mới giật mình nhớ là cái dãy số từ hồi đầu năm. Lúc đó mình lục lại hộp bút nhưng mẩu giấy đã mất tiêu từ lâu. Không có cái gì để so sánh nên mình gân cổ cãi là sai. Nhưng thật lòng mà nói thì mình biết bạn ý đọc đúng :-<
Cho đến giờ, mình quên mất tiêu cả tên bạn ấy là gì. Chỉ nhớ được câu chuyện trẻ con này. Tự nhiên nó lại thành một cái "ấu thơ trong tôi là…" 😀
Mình không còn giữ được liên lạc với bạn kia nữa, chả biết bây giờ bạn ấy đang làm gì, ở đâu, như thế nào. Nhưng dù sao, nếu được gặp lại một lần, mình vẫn muốn nói "DÃY SỐ LÀ BAO NHIÊU???" hahahaha
Filed under: Uncategorized - @ March 10, 2010 10:21 pm