Up or down.
– Up or down? – giọng con gái hỏi gọn lỏn bên ngoài cái thang máy.
– Down – nó cũng đáp lại trống trơn
– Err, OK – đứa con gái đi vào. Xinh. Tóc ngắn. Da trắng. Mắt đen. Theo sau là một đứa con gái khác.
Đứa con gái nói với bạn nó cái gì đó bằng tiếng Việt. Nó nghe thấy, quay lại nhoẻn miệng cưởi cái tủm, nghĩ thầm “hóa ra người Việt cả”. Đứa con gái nhìn thấy nó quay lại thì cất tiếng: “Bạn cũng là người Việt à?”. Nó vẫn chỉ nhe răng rồi khẽ gật đầu cái bụp.
Ra khỏi thang máy, nó lờ mờ nhận ra 2 đứa con gái kia đi chung đường với nó. Nó quyết định rẽ trái sang đường khác xa hơn nhường bọn nó vào trước. Ấy vậy mà lúc đến trước cửa phòng, nó vẫn lại nhìn thấy đứa con gái kia cũng đang ở trước cái của còn lại. Hừ, thôi thì vào đại. Đông phết!
Sau khi ổn định, nó ngước mắt lên và nhận ra chỗ nó ngồi chính là điểm đối xứng của đứa con gái kia nếu lấy đường thẳng giữa phòng làm tâm. Từ thời điểm đó trở đi, theo chu kỳ cứ 5 phút một lần, nó lại liếc trộm đứa con gái kia một cái.
…
– Bạn có phải tên Kai không? – Vẫn bất thình lình như lần đầu, đứa con gái kia lên tiếng (không rõ đến cạnh nó lúc nào) khi nó đang đứng đợi bạn.
Nó suy nghĩ 5 giây rồi lắc đầu. (Heck, lại chơi body language nữa hả??)
– Oh, sorry, nhầm người. Thế bạn tên gì?
– Mình tên Pi (đọc là /Pai/ các bạn ạ, để cho nó vần với tên người hỏi nhầm và tên bạn gái kia). (Hóa ra là cũng biết nói, cứ tưởng bị câm :-<) [tick tick]
– Thế à, bạn học gì?
– Mình chưa bao giờ học ở đây, chỉ đến chơi thôi…blah blah..[tick tick]
– Ồ, ra là thế!
– Thế còn bạn tên gì?
– Em tên Ice!
– Bạn học… [tick tick]
– Dạ em học năm 3, trường này…em vào tìm bạn em tí nhé.
…
Nó lững thững ra bus stop ngồi. Được một lúc thì thấy bạn kia cùng mấy người bạn nữa ra theo, nhưng ở bên kia đường bắt taxi. Làm thế nào mà sau khi taxi đi rồi, bạn kia vẫn còn đứng đó. Một mình. Nó thấy là lạ, trong lòng băn khoăn lắm, nhưng biết làm gì bây giờ??? Đang không biết làm gì bây giờ thì vèo cái, bus nó chạy qua mất. Tiếc đứt ruột, nó đứng lên chửi thề cái một rồi lại ngồi xuống. Cũng là lúc bạn kia bắt được cái taxi khác, từ từ quay đuôi lại mặt nó rồi phóng cái vút. Cũng may là không quá khuya, thêm 20 phút sau, cái bus thứ hai đến. “Lần này nhất định phải lên cho bằng được” – nó nghĩ và nó lên được thật. =))
Filed under: Laughter at least,Living tough - @ October 8, 2009 3:37 am